Vào cuối triều Mãn Thanh, xã hội phong kiến Trung Quốc bước vào giai đoạn khủng hoảng. Nhân dân không có ruộng cày, tô thuế nặng nề, nạn cho vay nặng lãi lan rộng trầm trọng. Nhiều cuộc đấu tranh của nhân dân bùng nổ khắp nơi. Năm 1796, Bạch liên giáo đã lãnh đạomột cuộc khởi nghĩa lớn nhất thời bấy giờ, kéo dài đến năm 1804 và lan rộng ở miền Trung Trung Quốc.
Trong hoàn cảnh đó, bọn thực dân phương Tây tăng cường xâm lược Trung Quốc. Năm 1537, thương nhân Bồ Đào Nha được phép xây dựng các kho chứa hàng ở Macao và vùng đất này trở thành thuộc địa của Bồ Đào Nha.
Từ thế kỉ XVII, các công ti Đông Ấn của Hà Lan, Anh đã có quan hệ buôn bán với Trung Quốc và tìm cách chiếm các vùng đất của nước này. Năm 1789, mới có 89 tàu thuyền ngoại quốc đến Quảng Châu, năm 1833 – 1834 con số này tăng lên 213 chiếc. Điều này làm cho chính phủ Mãn Thanh lo ngại nên tìm cách hạn chế ngoại thương nhằm ngăn cản sự xâm nhập của các nước tư bản châu Âu. Năm 1758, triều đình ra lệnh cấm nước ngoài không được buôn bán ở ven bở biển, trừ vùng Quảng Châu.
Điều này khiến các nước tư bản, trước hết là Anh, dùng mọi biện pháp mạnh mẽ, quyết liệt để buộc Trung Quốc “mở cửa”, thực chất là Anh muốn biến nước này thành nơi cung cấp nguyên liệu và thị trưởng tiêu thụ hàng hoá của mình. Chúng tìm cách tiến hành cuộc chiến tranh xâm lược Trung Quốc và cuộc Chiến tranh thuốc phiện lần thứ nhất (1840 – 1842) đã nổ ra.
Thực dân Anh đi đầu trong việc buộc Trung Quốc phải “mở cửa” bằng cách đưa thuốc phiện vào tiêu thụ ở thị trưởng Trung Quốc (nhằm thay đổi cán cấn thương mại có lợi cho Anh).
Nhận thấy nguy cơ của nạn hút thuốc phiện ngày một lan rộng trong cả nước, từ quan lại quý tộc đến người dân thưởng đều ngày càng bất mãn. Thuốc phiện làm suy kiệt tinh thần, thể lực người Trung Quốc, hàng năm thu hút số lớn tiền bạc ra nước ngoài (bạc trắng), làm cho kinh tế càng thêm suy yếu. Cuộc đấu tranh chống nạn hút thuốc phiện cũng gây chia rẽ trong hàng ngũ giai cấp thống trị(I). Năm 1834, Chính phủ Anh phái một viên đại diện giám sát việc buôn bán giữa Anh và Trung Quốc mà không cần sự thoả thuận của triều đình Mãn Thanh. Chúng cởn phái 2 tàu chiến đến cửa sông Dương Tử để khiêu khích. Căng thẳng nhất trong quan hệ Anh – Trung Quốc xoay quanh vấn đề buôn bán thuốc phiện, bởi vì thương nhân Anh muốn giữ độc quyền buôn bán thuốc phiện ở Trung Quốc để thu những món lợi rất lớn. Trong 5 năm, 1815 – 1819, mỗi năm trung bình Anh nhập vào Trung Quốc 4.420 thùng thuốc phiện (mỗi thùng khoảng 60kg). Từ 1773 đến 1839, lợi nhuận do buôn bán thuốc phiện của Anh ở Trung Quốc tăng lên 70 lần. Trong 4 năm, 1835 – 1839, mỗi năm Anh thu 5,2 triệu lạng bạc(2). Trong khoảng thời gian 1795 – 1839, số lượng thuốc phiện của Anh nhập vào Trung Quốc là 150.000 thùng, tương đương 27 triệu kg./
(Còn tiếp)
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
lịch sử thế giới cận đại