Ngoài việc xâm chiếm và thống trị các nước ven duyên hải phía Bắc châu Phi, các nước tư bản thực dân Phuong tây muốn mở rộng 2 xuống phía Nam, sâu vào nội địa châu lục này và những cuộc đấu tranh của nhân dân địa phương không ngừng nổ ra, chủ yếu ở Nam Phi, Êtiôpi và Madagasxca.
Trong các thế kỉ XVI – XVII, trên đường sang châu Á, thực dân Hà Lan tìm cách khống chế. Hy vọng, nơi tàu bè qua lại nhiều (năm 1598, 26 tàu thuyền Hà Lan đã qua lại đây). Người da trắng cũng dần dần di dân sang cư trú ngày một đông (vào thập niên 60 của thế kỉ XVII mới có 394 người da trắng, đến năm 1790 con số này tăng 14.000). Bọn thực dân mở rộng đất đai xâm chiếm làm đồn điền, tàn sát hàng loạt ngườidân bản xứ, chia rẽ các bộ tộc ở đây để dễ cai trị.
Từ cuối thế kỉ XVIII – đáu thế kỉ XIX, thực dân Anh dần dần làm chủ cả vùng Nam Phi. Chúng đã thi hành chính sách cai trị rất tàn khốc ở vùng Nam Phi – tiếng Anh là ngôn ngữ chính của nhà nước, đặt ra nhiều loại thuế đánh rất nặng vào người bản xứ. Những điều này dã gây ra mâu thuẫn trong xã hôi, dẫn tới các cuộc xung đột giữa người lai Âu – Phi với nhândân bản xứ và giữa các bộ tộc với nhau. Vì vậy, cuộc đấu tranh chống ách thống trị của thực dân Anh ngày càng mạnh mẽ, trước hết là cuộc đấu tranh của ngườiBôơ (Boơ), thành lập các quốc gia ở vùng sông Orăng (Orange) và vùng Tơrãngxvan (Transvaal). Cuộc chiến tranh giữa Anh – Bôơ diễn ra vào sau nửa thế kỉ XIX